NHÌN VỀ LẶNG LẼ ... "SÓNG" || HỌC VĂN CHỊ HIÊN

Ngày 22/02/2021 09:00:25, lượt xem: 1310

NHÌN VỀ LẶNG LẼ .... "SÓNG"

 

Những lần về với biển, tôi lại nhớ đến "Sóng" của Xuân Quỳnh. Có thể bởi vì cũng không biết từ bao giờ mình lại dành tình yêu cho thi phẩm này nhiều đến vậy. Có lẽ là bởi vì, tôi đã biết yêu một người nhiều hơn khi thực sự đặt mình vào những dòng tâm hồn đẹp đẽ thuở ấy. Đọc "Sóng", tôi tự ghi trong lòng mình mấy điều giản dị thế này.
Tình yêu là tổng hòa của những cung bậc cảm xúc: vui, buồn, hạnh phúc, tủi hờn,...Không có một thứ tình yêu bằng phẳng, chỉ là con người ta vì yêu nhau và cố gắng biến mọi gồ ghề trước mắt trở thành bằng phẳng. Và điều kỳ diệu nhất là, đi qua tất thảy những cung bậc cảm xúc ấy của tình yêu, chúng ta biết trân trọng hơn người trước mặt. Chúng ta nhận ra điều hiếm hoi có thể làm gục ngã một chiến binh mạnh mẽ như chính bản thân mình. Cuộc đời này kỳ lạ thật, đôi chân chưa bao giờ chùn bước trước núi cao, sông dài mà lại dễ dàng dừng bước vì một người.
Tình yêu là khát vọng chân chính và đáng quý của muôn triệu con người trên thế gian này. Không phân biệt tuổi tác, giới tính, sắc tộc, màu da, tôn giáo,...chỉ cần trong lồng ngực trái tim của những người trẻ còn đang đập những nhịp bồi hồi thì khát vọng tình yêu sẽ là khát vọng trường tồn mãi mãi. Thế nên, anh đừng mạnh miệng mà nói rằng đó là khát vọng của riêng tôi, hay lúc nào cũng thẳng thừng tuyên bố không có tình yêu tôi vẫn sống trọn vẹn yêu đời, tất cả đều có ý nghĩa với chính bạn nhưng đó là trước khi bạn gặp được một người.
Tình yêu vốn dĩ là một cuộc hành trình không tuân theo bất cứ một quy luật nào cả. Không có thắng thua, không có đúng sai trong bất cứ cuộc tranh cãi nào, thứ còn lại duy nhất chỉ là những tổn thương dành cho cả 2 người. Đừng giận chính mình rồi tự bảo mình thực sự chưa biết cách yêu thương một người vì làm gì có ai sinh ra đã biết yêu một người đúng cách. Chúng ta cần thời gian, thậm chí rất nhiều thời gian để khám phá những bí ẩn của địa hạt tình yêu. Vậy nên bạn ơi, đừng vội và mà đòi sứ giả tình yêu đưa cho bạn chìa khóa để mở rồi nhìn thấy hết trái tim và suy nghĩ của một người.
Và điều kỳ lạ là, ai bước vào tình yêu cũng bắt đầu nhớ nhung rồi lo lắng về những điều nhỏ bé vô cùng. Ồ, tất cả những điều đó cũng chỉ xuất phát từ mong muốn một tình yêu thủy chung như nhất. Ai chẳng sợ người phản bội, ai chẳng sợ người buông lơi, ai chẳng sợ người vội vã đi tìm chốn mới. Giữa thế gian có bao nhiêu nghịch lý này, nhiều khi người ta cũng sợ nỗi nhớ của mình không chắc, để người kia rời xa tầm tay mình đi về một vòng tay mới. Điều ấy, vốn dĩ rất "đàn bà", nhưng người đàn bà nào khi yêu chẳng vậy. Đó là vẻ đẹp mà Xuân Quỳnh đã viết từ bao nhiêu thập kỷ trước rồi. Thế nên, xin đừng nói rằng suy nghĩ của chúng tôi tầm thường quá, chẳng qua cũng chỉ vì đã quá yêu thương một bóng hình, nên xin người trân trọng, đừng để tình phôi phai.


"Mắt anh nâu một vùng đất phù sa
Vùng đất của nơi nào trong trí nhớ
Em chiếm đoạt rồi em hoảng sợ
Giữa vô cùng hoang vắng giữa cô đơn
Mấy năm rồi, thơ em buồn hơn
Áo em rộng, lòng em tan nát

Những bài hát ngày xưa em vẫn hát:


"Cây trúc sinh, quán dốc...gốc đa làng..."

Câu thơ anh em vẫn đọc thầm
Cả lúc nghĩ:

"...biết bao giờ trở lại"
Mái tôn dột. Sao mà mưa mãi
Anh ra đi
Phố vắng
Đầu trần.
Biết bao giờ cho đến mùa xuân
Em sẽ kể anh nghe về chuyện cỏ
Em sẽ kể anh nghe về ngọn gió
Trên đỉnh cao thành bão những đêm hè
Em kể về những miền đất em đi
Những cửa biển thơ anh thường nói tới
Những rừng hoa thơ anh từng đến hái
Trái bàng vàng rụng vội con đường quen.
Chẳng có gì để em nói về em
Em chỉ thấy em là người có lỗi."

 


Chị giáo Minh Hiên

Tin liên quan